Thấy gì qua những vụ án oan? | Công ty luật Dragon
Thấy gì qua những vụ án oan? | Công ty luật Dragon
Thấy gì qua những vụ án oan?
Năm 2014 là năm dư luận rất quan tâm
đến các vụ án oan. Nhất là sau vụ ông Nguyễn Thanh Chấn ở Bắc Giang
được trả tự do sau 10 năm bị tù oan, thì không chỉ có dư luận, mà trong
nghị trường Quốc hội cũng nóng, đề nghị phải có biện pháp để khắc phục
tình trạng oan sai. Cuối cùng, Quốc hội đã phải ra Nghị quyết giám sát
về tình hình oan, sai trong việc áp dụng pháp luật về hình sự, tố tụng
hình sự và việc bồi thường thiệt hại cho người bị oan trong hoạt động tố
tụng hình sự theo quy định của pháp luật (Nghị quyết số 74/2014/QH13
ngày 24/6/2014 của Quốc hội về Chương trình hoạt động giám sát của Quốc
hội năm 2015) và thành lập Đoàn giám sát 11 địa phương (Nghị quyết số
821/NQ-UBTVQH13 ngày 17/10/2014 của Uỷ ban Thường vụ Quốc hội).
Oan, sai là thực tế được dư luận xã hội,
cử tri, đại biểu Quốc hội rất quan tâm. Chương trình cải cách tư pháp
đặt ra mục tiêu xây dựng nền tư pháp Việt Nam trong sạch, vững mạnh, dân
chủ. Đồng thời, Hiến pháp năm 2013 xác định nguyên tắc cơ bản là tôn
trọng, bảo đảm, bảo vệ quyền con người, quyền công dân; đề ra các nguyên
tắc rất dân chủ, tiến bộ đối với cơ quan tư pháp như: nguyên tắc tranh
tụng, nguyên tắc bảo vệ quyền của bị can, bị cáo, đương sự, nguyên tắc
tôn trọng tính mạng con người, quyền được sống của công dân.
Có thể nói, sau “trận” mở màn cho chương
trình hoạt động giám sát của Quốc hội năm 2015 về tình hình oan, sai và
bồi thường thiệt hại cho người bị oan trong hoạt động tố tụng do Phó
Chủ tịch Quốc hội Uông Chu Lưu dẫn đầu vào những ngày cuối năm 2014, ở
nhiều địa phương, các Đoàn đại biểu Quốc hội cũng đồng loạt ra quân thực
hiện Nghị quyết của Quốc hội về hoạt động giám sát tình hình oan, sai
và bồi thường thiệt hại cho người bị oan trong hoạt động tố tụng. Tuy
hoạt động này mới chỉ thực hiện ở một số địa phương nhưng đã cho thấy,
số vụ án oan sai đang là vấn đề nhức nhối, đáng báo động.
Ở thành phố Hồ Chí Minh, khi nghe báo
cáo đã có nhiều vụ án oan sai gây bức xúc dư luận, lãnh đạo Toà án nhân
dân thành phố Hồ Chí Minh đã quả quyết rằng, từ năm 2011 đến nay, ngành
toà án thành phố không kết tội oan trường hợp nào. Nhiều ý kiến cho
rằng, báo cáo này cần phải kiểm chứng! Trong khi đó, tháng 12/2011, Toà
án nhân dân Thành phố Hồ Chí Minh tuyên ông Nguyễn Bá Hùng không phạm
tội thì tháng 3/2012, Toà Phúc thẩm Toà án nhân dân tối cao tại thành
phố Hồ Chí Minh huỷ án để điều tra lại; sau đó vụ án được cơ quan điều
tra đình chỉ? Chưa kể còn nhiều vụ khác chưa được phanh phui! Nếu kiểm
tra chắc hẳn không phải như thế. Đối với Cơ quan điều tra và Viện kiểm
sát cũng có tình trạng tương tự, như trường hợp của ông Trương Bá Nhàn
bị oan 8 năm vẫn chưa được bồi thường; trường hợp này không được đưa vào
báo cáo, chỉ đến khi bị chất vấn thì lãnh đạo Viện kiểm sát thành phố
mới nhận khuyết điểm. Đối với cơ quan điều tra, số vụ án được đình chỉ
do “chuyển biến của tình hình” cũng tương đối nhiều, tuy nhiên, nhiều
thành viên của Đoàn giám sát cho rằng: tình hình có gì chuyển biến đâu?
Chẳng qua chỉ là cách để “né bồi thường oan” mà thôi! Đó mới là báo cáo
của ba ngành tố tụng, còn theo báo cáo của Đoàn luật sư thành phố thì
nhiều vụ án có dấu hiệu oan sai nhưng chưa được xem xét một cách thấu
đáo, trong đó có vụ án chìm ca nô ở Cần Giờ, Cơ quan điều tra thành phố
Hồ Chí Minh đã kết luận, Viện kiểm sát đã ra cáo trạng, truy tố ông Vũ
Văn Đảo và Đinh Văn Quyết về tội “đưa vào sử dụng phương tiện giao thông
đường thuỷ không bảo đảm an toàn” theo Điều 214 Bộ luật hình sự. Vụ án
này nhiều báo chí đã đưa tin, Liên đoàn luật sư Việt Nam cũng đã có công
văn kiến nghị, nhiều chuyên gia hàng đầu trong lĩnh vực hình sự đều cho
rằng, việc khởi tố, bắt giam ông Đảo và ông Quyết là sai, chưa kể cơ
quan điều tra và viện kiểm sát còn vi phạm nghiêm trọng tố tụng trong
quá trình giải quyết vụ án không chỉ gây thiệt hại cho cá nhân các ông,
mà còn gây thiệt hại cho Công ty của ông Đảo và ông Quyết, nhà máy bị
đóng cửa, hàng trăm công nhân mất việc làm…
Ở tỉnh Bình Phước cũng có tình trạng
tương tự, nhưng có điều không bình thường ở chỗ, từ năm 2011 đến nay đã
có 5 trường hợp toà án cấp sơ thẩm tuyên bố bị cáo phạm tội, nhưng toà
án cấp phúc thẩm tuyên bố bị cáo không phạm tội hoặc huỷ án sơ thẩm để
điều tra, sau đó cơ quan điều tra hoặc viện kiểm sát phải ra quyết định
đình chỉ nhưng chỉ có một trường hợp người bị oan yêu cầu bồi thường? Cơ
quan điều tra làm oan 15 người cũng chỉ có hai người yêu cầu bồi
thường. Trong khi đó, ba năm qua, Viện kiểm sát nhân dân tiếp nhận 14
đơn đề nghị bồi thường oan, đã giải quyết xong 13 đơn với tổng số tiền
bồi thường là hơn 1,3 tỷ đồng. Không biết ở Bình Phước, cơ quan điều tra
và toà án có cách vận động như thế nào mà người bị oan không yêu cầu
bồi thường; chưa có cán bộ nào làm oan người vô tội bị buộc thực hiện
nghĩa vụ hoàn trả số tiền bồi thường oan theo quy định của Luật Trách
nhiệm bồi thường của Nhà nước cũng là một chuyện lạ. Ngoài báo cáo của
ba ngành tố tụng, theo Đoàn luật sư tỉnh Bình Phước thì những vụ án có
dấu hiệu oan sai hoặc áp dụng pháp luật chưa đúng, bị kéo dài cũng không
phải là ít như trường hợp anh Hoàng Trọng Nghĩa bị khởi tố về tội vi
phạm quy định về điều khiển phương tiện giao thông làm một người chết
hồi tháng 9/2002. Trong 12 năm qua, anh Nghĩa đã ba lần được toà án nhân
dân huyện Đồng Phú tuyên vô tội nhưng sau đó Viện kiểm sát nhân dân
kháng nghị theo hướng có tội dù không chứng minh được hành vi phạm tội,
rồi toà phúc thẩm huỷ án. Cả hai cấp toà sơ, phúc thẩm đã nhiều lần trả
hồ sơ vụ án để điều tra lại nhưng vẫn chưa được Cơ quan điều tra làm rõ;
ngày 22/9/2014, Toà án nhân dân tỉnh Bình Phước lại huỷ án sơ thẩm để
điều tra, xét xử lại. Còn đối với vụ bà Tiêu Thị Sự bị khởi tố về tội cố
ý làm hư hỏng tài sản; bà Sự kêu oan ngay từ lúc bị bắt giam nhưng Toà
án nhân dân huyện Bù Đăng vẫn phạt bà 10 tháng tù; bà Sự kháng cáo kêu
oan. Toà án nhân dân tỉnh Bình Phước đã huỷ phần án sơ thẩm liên quan
đến bà; xử sơ thẩm lần hai, Toà án nhân dân huyện Bù Đăng tiếp tục phạt
bà 10 tháng tù về tội cố ý làm hư hỏng tài sản. Bà Sự lại kháng cáo kêu
oan. Xử phúc thẩm lần hai, Toà án nhân dân tỉnh Bình Phước lại huỷ toàn
bộ án sơ thẩm để điều tra, xét xử lại. Đến nay, Cơ quan điều tra vẫn
chưa có động thái gì. Đặc biệt là vụ Lê Bá Mai (vụ án Vườn Mít) đã qua 5
lần xét xử nhưng dư luận vẫn không đồng tình với két luận của các cơ
quan tiến hành tố tụng, nhiều đại biểu Quốc hội, nhiều chuyên gia pháp
luật, có cả các vị nguyên là lãnh đạo của các Uỷ ban của Quốc hội, Viện
kiểm sát nhân dân tối cao và Toà án nhân dân tối cao cũng cho rằng cần
phải xem xét lại vụ án này, Đoàn giám sát đã gặp trực tiếp Lê Bá Mai.
Tuy nhiên, do thời gian có hạn nên Trưởng đoàn giám sát hứa sẽ tiếp tục
làm việc với các cơ quan tiến hành tố tụng ở trung ương, tham khảo ý
kiến các chuyên gia để có những kiến nghị và kết luận chính thức.
Công an tỉnh Sóc Trăng cho biết tính từ
cuối năm 2011 đến tháng 9/2014 đã đình chỉ điều tra 40 vụ án với 52 bị
can. Nguyên nhân của tình trạng này là do điều tra viên tuy có trình độ
nhưng năng lực không đồng đều, một số mới được bổ nhiệm chưa có kinh
nghiệm, nóng vội, chủ quan. Nhưng, theo đánh giá của các thành viên
trong Đoàn giám sát thì lý do đưa ra là không thuyết phục; có đại biểu
còn khẳng định “Điều tra viên giỏi chứ không yếu kém” như vụ “bảy ông
Chấn” ở Sóc Trăng, các điều tra viên đã xây dựng kịch bản, hướng dẫn
người ta từ không có tội trở thành có tội thì không thể nói là trình độ
kém được.
Đại diện Viện kiểm sát tỉnh Sóc Trăng
cho biết, kiểm tra bảy vụ đình chỉ thì có đến sáu vụ vận dụng sai luật,
có vụ đình chỉ mà Phó chủ nhiệm Uỷ ban tư pháp của Quốc hội – Trưởng
đoàn giám sát phải thốt lên “áp dụng pháp luật rất khôi hài” như trường
hợp hai thanh niên bị bắt oan trong vụ án giết người xảy ra tại ấp Lâm
Dồ, huyền Trần Đề, tỉnh Sóc Trăng; vụ bắt oan bảy thanh niên ở huyện
Trần Đề trong vụ án giết người. Đoàn yêu cầu công an Sóc Trăng phải cung
cấp cho kết luận điều tra, căn cứ đình chỉ và nhận định về việc đình
chỉ điều tra để xác định xem việc đình chỉ điều tra có đúng luật không,
bởi có nhiều trường hợp đình chỉ điều tra theo cách “né” bồi thường;
thậm chí có trường hợp gây tổn hại cho sức khoẻ của người khác có tỷ lệ
thương tật 1% cũng khởi tố, rồi lấy cớ là “do tình hình thay đổi…” để
đình chỉ; có bị can bị tâm thần cũng áp dụng khoản 1 Điều 25 Bộ luật
hình sự để đình chỉ…Theo đánh giá của Đoàn giám sát, oan sai đối với một
con người không chỉ người đó bị ảnh hưởng mà cả gia đình, cả dòng họ
cũng bị mang tiếng lây; làm oan thì thản nhiên, còn bồi thường cho người
bị oan thì lại quá chậm. Cũng như ở các địa phương khác, ở Sóc Trăng
còn nhiều trường hợp cơ quan tiến hành tố tụng “ém” không báo cáo với
Đoàn giám sát như trường hợp vụ ông Phạm Văn Lé ở thị xã Vĩnh Châu.
Không chỉ có các thành viên trong Đoàn giám sát mà dư luận cũng băn
khoăn, cần rà soát xem báo cáo của các cơ quan tiến hành tố tụng đã
trung thực chưa?
Tình hình oan sai ở thành phố Cần Thơ
cũng không khá hơn các địa phương khác, có vụ oan sai đã 19 năm vẫn
không được bồi thường là vụ ông Triều bị bắt giam chỉ vì tranh chấp đất
với người hàng xóm. Toà đang mở phiên xử thì phải hoãn và trả tự do cho
ông Triều từ năm 1996. Sau khi có quyết định đình chỉ điều tra bị can,
ông Triều làm đơn yêu cầu bồi thường oan thì Công an quận Cái Răng trả
lời: theo quyết định đình chỉ điều tra thì trường hợp của ông không được
bồi thường oan theo Nghị quyết 388 của Uỷ ban thường vụ Quốc hội. Ông
Triều khiếu nại lên Bộ Công an thì được trả lời, trường hợp của ông
thuộc diện được bồi thường theo Nghị quyết 388, cơ quan có trách nhiệm
bồi thường là Công an quận Cái Răng. Viện kiểm sát nhân dân tối cao cũng
có công văn trả lời trường hợp của ông Triều thuộc diện được bồi thường
oan theo Luật Trách nhiệm bồi thường của Nhà nước và cơ quan có trách
nhiệm bồi thường là Công an quận Cái Răng. Bộ Công an đã chỉ đạo Công an
quận Cái Răng bồi thường oan cho ông Triều. Nhưng 19 năm qua, ông Triều
vẫn chưa được bồi thường. Khi bị bắt ông Triều mới 37 tuổi, đến giờ đã
56 tuổi, đơn từ khiếu nại đã thành bao. Ông Triều rất thất vọng và chán
nản vì “Trung ương đã có trả lời rõ ràng mà đến giờ ở địa phương vẫn làm
thinh với tôi. Đầu năm 2014, Uỷ ban tư pháp của Quốc hội đã có công văn
đề nghị Bộ Công an và Viện kiểm sát nhân dân tối cao giải quyết nhưng
rồi cũng chẳng thấy gì”. Ông Triều vẫn cương quyết: “Tôi còn sống là còn
đi khiếu nại bởi tôi muốn rõ ràng; luật pháp phải bảo vệ được lẽ phải
và lẽ công bằng ở đời!”. Trong buổi giám sát của Đoàn đại biểu Quốc hội
thành phố Cần Thơ tại quận Cái Răng, ông Chánh án Toà án nhân dân thành
phố Cần Thơ cũng khẳng định vụ ông Triều phải được bồi thường oan. Nhưng
theo Công an thành phố Cần Thơ thì, Vụ pháp chế Bộ công an lại cho rằng
vụ này có sự bắt giam, phê chuẩn của Viện kiểm sát nhân dân quận Cái
Răng nên trách nhiệm bồi thường thuộc về Viện kiểm sát chứ không phải
công an. Vậy là Viện kiểm sát nhân dân quận Cái Răng lại phải hỏi Viện
kiểm sát nhân dân tối cao rồi mới xác định cơ quan nào bồi thường cho
ông Triều. Dư luận đặt câu hỏi, sao làm oan thì dễ mà bồi thường cho
người bị oan lại khó khăn đến thế? Trường hợp của ông Lê Văn Chuẩn,
khiếu nại 22 năm bị oan nhưng bị cơ quan công an bác đơn khiếu nại vì
ông Chuẩn được đình chỉ điều tra theo khoản 1 Điều 25 Bộ luật Hình sự
nên không thuộc diện được bồi thường. Nhưng có ai kiểm tra xem việc áp
dụng khoản 1 Điều 25 Bộ luật Hình sự đối với ông Chuẩn đã đúng chưa, hay
đó cũng chỉ là cách “né” bồi thường? Trường hợp của ông Trần Công Thành
cùng ba người khác ở quận Bình Thuỷ khiếu nại 33 năm mới được xác định
là oan, nhưng vẫn chưa được bồi thường mà còn phải chờ Viện kiểm sát xem
xét! Ở thành phố Cần Thơ, trong 3 năm có tới 88 người bị tạm giữ hình
sự nhưng sau đó chuyển xử lý hành chính; có 29 người được trả tự do vì
không thực hiện hành vi phạm tội. Tình hình bắt người tràn lan như vậy
rõ ràng không thể nói là bình thường được.
Ở Long An, sau 21 năm bị oan không được
bồi thường, ông Phan Văn LÁ đã đệ đơn đến nhiều cơ quan nhà nước; ngày
20/01/2015 Đoàn đại biểu Quốc hội tỉnh Long An mới gặp ông Lá và khẳng
định trường hợp của ông Lá là trường hợp được bồi thường, vụ việc đã kéo
dài quá lâu nhưng các cơ quan tiến hành tố tụng vẫn đùn đẩy nhau, không
cơ quan nào chịu đứng ra bồi thường cho ông Lá. Vụ án này báo chí đã
đưa tin, nhiều chuyên gia cũng lên tiếng. Cho dù Công an có lỗi để quên
hồ sơ vụ án nhưng về nguyên tắc, Toà án nhân dân huyện Châu Thành là đơn
vị phải đứng ra xin lỗi và bồi thường cho ông Lá. Thế nhưng cho đến nay
ông Lá vẫn chưa được bồi thường.
Ngoài ra, theo báo cáo của các Đoàn luật
sư ở các tỉnh đã giám sát và chưa được giám sát cũng cho thấy số vụ án
oan sai không phải như báo cáo của các cơ quan tiến hành tố tụng. Báo
cáo thống kê của Đoàn luật sư thành phố Hà Nội đã cho thấy hàng loạt vụ
án có dấu hiệu oan sai. Chỉ tính từ ngày 1/10/2011 đến ngày 30/9/2014 đã
có 47 vụ án có dấu hiệu oan sai, trong đó có một số vụ xét xử tới lui
vẫn không tìm ra cơ sở kết tội; có vụ qua 10 lần xét xử sơ thẩm, Toà án
nhân dân thành phố Hà Nội vẫn không kết tội được nhưng đến nay vụ án vẫn
chưa có quyết định cuối cùng của cơ quan tiến hành tố tụng; có vụ bị
cáo bị tạm giam 5 năm, qua 11 lần xét xử sơ thẩm, 3 lần xét xử phúc
thẩm, nay bản án bị huỷ để điều tra lại nhưng không hiểu sao Cơ quan
điều tra vẫn không chịu đình chỉ; có vụ luật sư bào chữa đã cung cấp tài
liệu chứng minh việc bắt, khởi tố bị can là hoàn toàn sai, kết luận
điều tra là không chính xác, cuois cùng viện kiểm sát nhân dân phải
quyết định đình chỉ giải quyết vụ án, đình chỉ điều tra bị can; có vụ
công an đã khởi tố rồi ra kết luận điều tra, viện kiểm sát cũng đã có
cáo trạng truy tố nhưng sau đó vụ án đã được đình chỉ vì không đủ dấu
hiệu buộc tội đối với các bị can…
Tuy mới giám sát một số địa phương nhưng
nhìn chung, không có địa phương nào không có án oan. Nếu Quốc hội và
các Đoàn đại biểu Quốc hội “tổng công kích” trên tất cả 63 tỉnh thành
thì số người bị oan chắc không phải hàng chục! Điều này cho thấy tình
hình oan, sai là rất đáng lo ngại.
Người dân và cử tri cả nước hoan nghênh
chủ trương của Quốc hội và mong Quốc hội và các Đoàn đại biểu Quốc hội
thực hiện triệt để Nghị quyết số 74/2014/QH13, để những người bị oan và
gia đình họ không còn cảnh ngậm ngùi chịu đựng.
Qua việc giám sát về tình hình oan sai
và bồi thường thiệt hại cho người bị oan trong hoạt động tố tụng hình sự
cho thấy: chất lượng điều tra của cơ quan điều tra có nhiều vấn đề phải
chấn chỉnh, không chỉ là do trình độ mà đó còn là tinh thần trách nhiệm
đối với quyền công dân, quyền con người. Ai cũng biết, hậu quả của việc
bắt giam, truy tố, xét xử oan một con người, không chỉ gây đau thương
cho một cá nhân, một gia đình mà nó còn làm giảm niềm tin vào công lý
của toàn xã hội đối với chế độ.
Nếu đi tìm nguyên nhân dẫn đến việc làm
oan một con người thì có nhiều, trong dó có cả nguyên nhân khách quan,
nhưng dư luận thì cho rằng hình như những người tiến hành tố tụng không
có lòng tự trọng, khống biết hổ thẹn trước việc làm của mình, chỉ vì
bệnh thành tích, sợ trách nhiệm nên oan sai vẫn xảy ra, khó chặn đứng và
đẩy lùi.
Để tránh oan sai, cần phải thực hiện
đồng bộ nhiều biện pháp, nhưng có lẽ một trong những biện pháp cơ bản là
phải đổi mới hoạt động tố tụng của các cơ quan tiến hành tố tụng cả về
tổ chức và con người; xây dựng một đội ngũ cán bộ trong các cơ quan tiến
hành tố tụng vừa hồng vừa chuyên, dũng cảm, chống bệnh thành tích, dám
chịu trách nhiệm trước những phán quyết của mình. Bên cạnh, cần xây dựng
đội ngũ luật sư trong sạch, có trình độ, có tâm, có đức, dám đấu tranh
bảo vệ công lý, bảo vệ quyền con người, quyền công dân. Nghiên cứu sửa
đổi, bổ sung Bộ luật tố tụng hình sự theo hướng quy định “quyền im lặng”
của bị can, bị cáo là một trong những nguyên tắc tố tụng hình sự; tôn
trọng và bảo đảm quyền con người, quyền công dân trong mọi giai đoạn tố
tụng. Những vụ án mà người bị khởi tố về các tội thuộc trường hợp phạm
tội “đặc biệt nghiêm trọng” phải có luật sư cho bị can ngay từ giai đoạn
điều tra, các biên bản ghi lời khai nhất thiết phải có chữ ký của luật
sư thì mới được coi là có giá trị pháp lý. Thực hiện bằng được nguyên
tắc “tranh tụng tại phiên toà”, coi đây là một nguyên tắc cơ bản của
hoạt động xét xử; nghiên cứu bỏ quy định trả hồ sơ vụ án để điều tra bổ
sung; cần chấm dứt ngay tình trạng “báo án, duyệt án” ở toà án các cấp
trước khi xét xử’ bảo đảm cho thẩm phán và hội thẩm thật sự độc lập và
chỉ tuân theo pháp luật. Ngoài ra, cần phải có cơ chế minh oan và giám
sát thường xuyên của Quốc hội, của Mặt trận Tổ quốc và quần chúng nhân
dân đối với hoạt động của cơ quan tiến hành tố tụng.
Khi đã làm oan một người thì kịp thời
chủ động tổ chức xin lỗi, bồi thường thiệt hại; người tiến hành tố tụng
(điều tra viên, kiểm sát viên, thẩm phán, hội thẩm) làm oan người vô tội
cũng phải đứng ra trực tiếp xin lỗi người bị oan, đồng thời phải có
trách nhiệm bồi hoàn cho Nhà nước về khoản tiền mà Nhà nước đã bỏ ra để
bồi thường thiệt hại cho người bị oan. Ngoài việc xem xét trách nhiệm cá
nhân, xử lý nghiêm những người tiến hành tố tụng, cần có biện pháp xử
lý nghiêm khắc đối với những cơ quan, tổ chức, cá nhân có hành vi can
thiệp vào hoạt động tố tụng hoặc bao che cho việc làm trái pháp luật của
cơ quan tiến hành và người tiến hành tố tụng. Nghiên cứu thành lập một
cơ quan nhà nước đứng ra chịu trách nhiệm bồi thường thiệt hại cho người
bị oan sai, tránh tình trạng đùn đẩy, làm cho việc giải quyết kéo dài
gây bức xúc cho người bị oan và xã hội. Chấm dứt tình trạng “miễn trách
nhiệm hình sự” không đúng để “né” bồi thường. Cuối cùng là vai trò của
báo chí trong việc chủ động, phát hiện, thông tin cho mọi người biết
những vụ án có dấu hiệu oan hoặc những vụ đã được minh oan nhưng cơ quan
tiến hành tố tụng chưa kịp thời tổ chức xin lỗi công khai, bồi thường
thiệt hai… Có như vậy thì tình trạng oan sai trong tố tụng hình sự mới
giảm và bị đẩy lùi.
ThS.LS Đinh Văn Quế
Văn phòng luật sư tại TPHCM
Luật sư Nguyễn Minh Long
Điện thoại: 098 3019109
Nhận xét
Đăng nhận xét